Ba người thương nghị xong thì bắt đầu hành động.
Thời gian trôi nhanh như chớp.
Trong nháy mắt, đêm đã khuya.
Gần như là bóng đêm vừa buông xuống, trong phủ thành chủ sanh nhạc vang trời, ca múa không ngừng.
Đám quý tộc, không biết là vì đối với việc phá vây ngày mai không ôm tin tưởng, hay là muốn biểu hiện bản thân không màng đến sinh tử, lúc này bọn họ đều điên cuồng phóng túng.
Trần Dung ngồi trong xe ngựa, hai tay bấu chặt lẫn nhau, khẩn trương nhìn đại môn của phủ thành chủ.
Vương Hoằng vừa đến thì bị Mạc Dương thành chủ mạnh mẽ lôi đi, hiện tại thời gian trôi qua từng giây phút, nàng đang chờ chàng đi ra, hội hợp với Tôn Diễn.
Trong sự chờ mong của Trần Dung, một bóng người cao to quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn của nàng.
Nhìn bóng người kia, Trần Dung mở to mắt nhìn.
Chỉ chốc lát, người nọ đã xuất hiện ở trước xe ngựa của nàng.
Chàng chống hai tay dựa vào càng xe, mỉm cười, nhìn Trần Dung đang ngơ ngác, nhẹ nhàng nói: “Mỗi lần khanh khanh ngắm ta đều trở nên ngây ngốc, phải làm sao bây giờ đây?”
Giọng nói có sự săn sóc không thể nói rõ.
Gương mặt diễm lệ của Trần Dung đỏ lên, nàng thu hồi ánh mắt, thấp giọng ảo não: “Ai ngắm chàng đến ngây ngốc chứ? Hừ!”
Người nọ cong khóe miệng, ung dung tươi cười, xoay người đi trở về xe ngựa của mình.
Người này, đúng là Vương Hoằng.
Lúc này chàng đã thay bộ bào phục màu đen. Trần Dung chưa bao giờ biết rằng có một loại người như thế,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-cong-khanh/1866324/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.