Trần Dung biết, với những người như Bình ẩu, nàng không có cách nào giải thích ý nghĩ của chính mình, mà nàng cũng không muốn giải thích.
Nàng chậm rãi đẩy Bình ẩu ra, đi vào bên trong.
Trong sân, bọn người hầu đều đứng một loạt, bọn họ trơ mắt nhìn Trần Dung, trong ánh mắt nói không nên lời là bi thương hay là thả lỏng.
Dù thế nào, Trần Dung trở thành nữ quan, đối với những người phụ thuộc vào Trần Dung như bọn họ mà nói không hề có gì bất lợi, chẳng những không có bất lợi, nữ quan do bệ hạ thân phong, cả đời áo cơm không lo, đó là điều có thể khẳng định. Bọn họ cuối cùng không cần phải chịu khổ sở, cơ hàn nữa.
Trần Dung đi đến trước mặt bọn họ, mỉm cười nói: “Chư vị, chúng ta yên ổn rồi.”
Ánh mắt nàng liếc qua hai người Thượng tẩu và Bình ẩu đang bi thương, cười nói: “Chỉ chờ thánh chỉ của bệ hạ đến, chúng ta sẽ chuyển tới Tây Sơn. Uhm, có cái gì cần chuẩn bị, các ngươi có thể bắt tay vào làm.”
Ngẫm nghĩ, nàng nói với Bình ẩu: “Ẩu, lập tức chuẩn bị một bộ đạo bào, ta phải tạ ơn thân nhân trên trần thế cùng với nhóm bằng hữu đã giúp đỡ ta.”
Một hồi lâu, Bình ẩu mới khóc không thành tiếng gật đầu.
Bộ đạo bào này Bình ẩu nghẹn ngào làm xong, chỉ mất có một ngày.
Sáng sớm, Trần Dung chải đầu, vấn thành búi tóc đạo cô, sau đó khoác lên đạo bào màu vàng nhạt.
Đạo bào rộng thùng thình, mặc lên người nàng vẫn không giấu nổi dáng người thướt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-cong-khanh/1866428/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.