Sau khi chúng phó Vương gia nhận được mệnh lệnh của Trần Dung thì quay đầu nhìn về phía lang quân nhà mình.
Lúc này Vương Hoằng vẫn đang lẳng lặng nhìn Trần Dung, chàng thu hồi ánh mắt, không chút để ý khẽ gật đầu.
Vừa nhận được sự đồng ý của chàng, chuyện kế tiếp cứ theo lẽ thường mà thực hiện, hôm đó, mọi người mang theo tiền tài rời đi.
Sau đó, Trần Dung gặp lại phó dịch của mình ở Nam Dương, mọi thứ nằm trong dự đoán của nàng, điền sản cùng cửa hàng lúc trước nàng mua về, từ khi người Hồ lui binh, cộng thêm việc triều đình coi trọng thành Nam Dương giờ đã vững bước tăng giá trị tài sản hơn gấp mười lần.
Trần Dung biết, đây mới chỉ là sự bắt đầu, ở trong trí nhớ của nàng, điền sản cửa hàng ở Nam Dương mười năm sau so với bây giờ tuyệt đối quý hiếm hơn nhiều so với bây giờ. So với lúc trước nàng tích trữ mua về ước chừng sẽ tăng giá trị lên gấp trăm lần.
Nàng nghĩ rằng nếu không có việc gì xảy ra ngoài ý muốn, kiếp này nàng không cần phải lo lắng vì tiền tài nữa.
Mấy ngày kế tiếp, đều không thấy bóng dáng của Vương Hoằng. Trần Dung thầm nghĩ, tên kia hơn phân nửa là đang đi điều tra chân tướng năm đó bị vây khốn ở thành Mạc Dương.
Chàng vừa đi, đại bộ phận hộ vệ Vương gia cũng biến mất, cùng với số hạ nhân đến mua điền sản ở thành Mạc Dương, hiện tại chỉ có mười người ở lại bên cạnh Trần Dung.
Trong thành Nam Dương, vẫn là ca
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-cong-khanh/1866489/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.