Nghe thấy từ ‘cưới’, Vương Hiên cứng đờ.
Sắc mặt của cậu tái mét, cậu trừng mắt nhìn tiểu muội, môi mím chặt, nói rất nghiêm túc: “Quân nhi, Đại huynh là đại trượng phu.”
Thốt ra một câu này, cậu sầm mặt, nhét oa nhi vào lòng Trần Dung.
Lúc này, oa nhi không giãy dụa, bé im lặng nằm trong lòng mẫu thân, nghiêng đầu đánh giá Đại huynh.
Trong lúc xe ngựa xóc nảy, bé hơi mếu máo, sau đó cúi đầu xuống.
Cảm giác được hơi thở nữ nhi dán bên gáy có chút rầu rĩ, Trần Dung cười nói: “Quân nhi không vui ư?”
Oa nhi kéo vạt áo của nàng, cũng không trả lời.
Trần Dung vươn tay nâng cằm bé lên, ngắm nhìn mặt bé.
Vừa nhìn lên, oa nhi đã đẩy tay nàng ra, tiếp tục dán mặt bên gáy nàng.
Một hồi lâu, oa nhi cất giọng non nớt gọi: “Đại huynh.”
Thấy oa nhi đang hờn dỗi lại chủ động mở miệng, Trần Dung và Vương Hiên đều cả kinh, Vương Hiên cười nói: “Không giận Đại huynh nữa sao?”
Oa nhi ‘ uh ‘ một tiếng, nói: “Quân nhi đỉnh thiên lập, không vì mỹ nhân mà giận dỗi làm gì!”
Lời thốt ra, gương mặt tuyệt mỹ của Vương Hiên trở nên xanh mét, mà bên ngoài cặp song sinh đang nghiêng tai lắng nghe không hẹn mà cùng cất tiếng cuồng tiếu.
Tiếng cười kích động vang lên trong trời đất được sơn cốc hưởng ứng.
Lúc này, đội ngũ chạy đến ngã ba trên quan đạo, bên trong đội ngũ có tiếng cười to khiến người qua đường liên tiếp ngoái đầu nhìn lại.
Ở trong đình cách đó tầm năm mươi bước, một hán tử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-cong-khanh/308018/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.