Vừa ra khỏi thành, xe ngựa đã chạy về phía tây.
Đi được hơn nửa canh giờ, một con sông thấp thoáng bên đàn sơn xuất hiện ở trước mắt Trần Dung. Bên bờ sông có một con thuyền đỗ ở đó, một thiếu niên diện mạo thanh tú cùng hạ nhân đang ngồi chờ ở đầu thuyền, nhìn thấy xe ngựa đến thì hắn đã thi lễ từ xa, tư thái lịch sự tao nhã.
Xe ngựa chạy đến bờ sông, Vương Hoằng thả người nhảy xuống, chàng nắm tay Trần Dung bước lên thuyền, nói: “Đi thôi.”
“Vâng.”
Thuyền lao đi như mũi tên, sau khi tạo nên một chuỗi bọt nước trắng xóa thì rẽ vào sau núi.
Phía sau núi, con sông đột nhiên chuyển dòng. Nơi này núi cao vờn quanh, trời xanh nước biếc hòa làm một, giống nhau chốn thần tiên. Vừa quay đầu lại đã không còn nhìn thấy gì ở bờ bên kia, dường như nhân gian khói lửa đã biến mất từ chỗ đó.
Trần Dung ngẩng đầu, nhìn thanh sơn bốn phía, nói: “Ta cũng không biết trong thành Kiến Khang còn một chỗ như thế này.” Trên thực tế, mặc dù nàng đã từng ở thành Kiến Khang nhưng đại đa số thời điểm đều nơm nớp lo sợ tìm đường sống, làm sao có cơ hội đi du ngoạn?
Sau khi nàng kêu lên một tiếng vui mừng, thấy Vương Hoằng không đáp, đảo mắt nhìn về phía chàng.
Lúc này, Vương Hoằng mặc quần áo màu trắng, chàng khoanh tay đứng ở trên đầu thuyền, vạt áo phần phật trong gió, thật sự giống như thần tiên rơi xuống cõi phàm. Trần Dung nhìn ngắm người trong lòng, không khỏi có chút ngây ngốc.
Đúng lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-cong-khanh/308076/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.