Tục ngữ nói không sai, việc tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Còn không phải, chuyện hôm qua Tô Hồng Tụ và mới bị Lâm Hạo Hiên hưu, hôm nay, phố lớn ngõ nhỏ, đầu đường cuối ngõ, tất cả mọi người đều châu đầu ghét ai bàn luận chuyện này.
Tiểu nha hoàn Tú Nhi hầu hạ bên cạnh Tô Hồng Tụ chỉ đi ra ngoài một lúc, đã khóc sướt mướt trở lại.
“Tiểu thư tiểu thư, việc lớn không tốt! Em nghe bên ngoài... Tất cả mọi người bên ngoài đều đang đàm luận về tiểu thư.”
Từ nhỏ Tú Nhi đã đi theo Tô Hồng Tụ, tình cảm với Tô Hồng Tụ rất sâu đậm, không thể dùng tầm thường để so sánh.
Triều chính Đại Chu chính là như vậy, nữ tử rất không có địa vị, mặc kệ vì sao nàng bị phu quân hưu, chỉ cần một khi nàng bị hưu, tất cả lỗi nhất định sẽ xuất hiện trên người nàng.
So sánh với Tú Nhi hoảng hốt, nước mắt tung tóe, Tô Hồng Tụ lại vẻ mặt bình tĩnh, không hề có gợn sóng.
“Bọn họ thích nói thì nói, chúng ta còn có thể chặn miệng người khác sao?”
Tô Hồng Tụ vốn không quan tâm, mình ở bên ngoài bị truyền thành cái dạng gì, dù sao nàng hóa thành hình người, chỉ cướp lai lịch, vượt qua Thiên kiếp, nàng hoàn toàn không thèm ngoảnh đầu lại nhìn thân thể này.
Thiên kiếp thứ bảy mươi ba, chính là nàng tạo huyết chú trên chính bản thân mình, nếu có thể khiến Lâm Hạo Hiên, Vệ Thập Nhị, tất cả những người đã từng có lỗi với nàng phải trả một cái giá thật lớn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-cot-thien-thanh/1179710/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.