Mấy Ngày Sau.
Như mọi khi, cứ sáng sớm là Chấn Phi đến xem tình trạng của Man Cảnh Ân nhưng hôm nay khi hắn vừa bước vào cửa đã sững sờ.
Người đang lý phải nằm trên giường bị hàng đống thiết bị gắn chi chích trên người, nay lại ăn mặc nghiêm chỉnh đứng xoay mặt về phía cửa sổ, xem ra đã bình phục hoàn toàn, giờ có lẽ đợi hắn đến để bàn bạc đại sự.
“Lão đại.” – Chấn Phi cung kính gọi.
Man Cảnh Ân bất động đứng đó, không biết đang suy nghĩ việc gì, Chấn Phi có chút nóng lòng nhưng không manh động, hắn biết Man Cảnh Ân dù tỉnh lại cũng cần thời gian chấp nhận mọi việc, nên chỉ có thể chờ đợi.
Thời gian trôi qua hơn nữa tiếng, Man Cảnh Ân chợt xoay người đi ra cửa phòng, có thể vì mới tỉnh nên vẻ mặt có chút tái nhợt cùng mệt mỏi, hắn giọng khàn khàn lạnh nhạt nói.
“Về Dạ Thự.”
“Sao ?” – Chấn Phi không nghĩ ngợi lên tiếng hỏi.
Hắn cho là mình nghe nhầm, sự việc thành ra thế này, đáng lý lão đại nên kéo toàn bang đi tìm Kiến Ngụy báo thù mới đúng, giờ bảo về Dạ Thự, đây đâu phải tác phong làm việc của lão đại.
Man Cảnh Ân dừng bước, mặt lạnh lẽo nhìn Chấn Phi, giọng phát ra lạnh đến cực độ. – “Tôi không thích nói hai lần.”
Chấn Phi toát mồ hôi lạnh, tuy không ít lần thấy vẻ mặt này của Man Cảnh Ân nhưng đây là lần đầu hắn cảm thấy sợ hãi, hình như lão đại có chút thay đổi, nhưng thay đổi ở điểm nào hắn lại không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-hoac-vo-hinh/796787/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.