Man Cảnh Ân vừa về Dạ thự đã nghe người làm bảo Kha Nhi đang ở hoa viên. Hắn nhăn mày, xoay người vừa muốn đi gặp cô, chợt nghĩ tới nơi đó thì do dự.
Hoa viên ấy là nơi mẹ hắn yêu thích, còn có loài hoa bà thích nhất, hắn đã từng rất vui vẻ cùng mẹ ở nơi đó nhưng giờ hắn không muốn vào, bởi nơi đó mang đến nổi ám ảnh hắn vĩnh viễn không thể quên, và từ đó đã đình thành cơn ác mộng khiến hắn chịu dày vò suốt hai mươi mấy năm nay.
“Anh về rồi.”
Đang ngây người đứng tại chỗ, tiếng Kha Nhi níu kéo lí trí hắn quay về, nhìn cô vẫn bộ dạng đáng yêu, còn có nụ cười như thiên thần làm tâm tình nặng trĩu buông xuống. Hắn đi tới bên Kha Nhi, ôm cô vào lòng, suy nghĩ giây lát mới lên tiếng.
“Ngày mai anh sẽ cho người bỏ hết mấy bụi hoa nhài, chỉ trồng loài hoa trà em thích, như vậy mỗi khi em rảnh có thể ra hoa viên hít thở không khí trong lành, không cần phải đi ra ngoài gặp những con ruồi nhặn đó nữa.”
Kha Nhi biết Man Cảnh Ân đang ăn dấm chua, có thể vì gần đây hai người không ở cạnh nhau, cô lại cùng thuôc hạ, còn có Mạch Quân Vỹ và Lăng Tịnh Hy gặp mặt, mà trong mắt hắn, những người hay gặp cô dù nam hay nữ đều là ruồi nhặn.
Kha Nhi ôm eo hắn, dịu dàng nói. – “Em thấy không cần bỏ mấy bụi hoa nhài, chỉ cần trông thêm hoa trà là được …À, phải rồi, hiện tại hoa nhài nở rất đẹp, chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-hoac-vo-hinh/796793/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.