Cố phu nhân vừa mừng vừa lo, mừng là vì ba người con rể lại quay về trong tay, phiền muộn vì, không phải Đoan quận vương và La nhị gia không vừa mắt nhau sao, sao lúc này lại đồng ý? Nếu như hai người suy nghĩ lại, đều không xuất hiện nữa, vậy thì chẳng phải là nữ nhi của mình sẽ là quá hời cho Cố Đông Du à.
Cố phu nhân suy nghĩ, vừa quay đầu nhìn Diêu Mật và Sử Tú Nhi cùng Phạm Tinh đứng trong góc nói chuyện, bà vội vàng đi tới bảo: “Tiểu Mật,con mau về phòng trước đi!”
Thứ nhất ở đại sảnh có nhiều người, sợ Diêu Mật bị người ta đụng bị thương cánh tay, thứ hai, một cô nương vừa được cầu hôn, còn đứng ở đại sảnh mặc cho người dòm ngó, tóm lại là không thích hợp.
Tạ Đằng giương mắt nhìn lên, liền đến nói: “Tiểu Mật, muội đến phòng ta nghỉ ngơi đi, đợi thu dọn sương phòng xong, rồi hẵng bàn tiếp! Tiểu sương phòng của các ngươi không thông gió, không có lợi cho vết thương.”
Còn phải qua phòng nó để nghỉ ngơi? Cố phu nhân thầm nói: Nếu được ba nhà xin cưới, thì phải nên rụt rè đoan trang, có thể nào lại chạy đến phòng của nghĩa đại ca để ngủ chứ? Phủ tướng quân này người thì ít mà phòng lại nhiều, có cả đống sương phòng. Sương phòng lúc trước an giấc, kì thực cũng không nhỏ, hướng cũng tốt, sao không thông gió? Chẳng lẽ là?
Cố phu nhân nhìn Tạ Đằng một cái, lại nhìn Diêu Mật một cái, đột nhiên, một niềm vui sướng xông lên đầu. A nha, sao ta lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-huong/853530/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.