Là khách nữ, không tiện ở lâu trong phòng nam chủ nhân, nên rất nhanh, Đức Hưng Quận chúa đã cáo từ Tạ Đoạt Thạch ra khỏi phòng, vào vườn ngắm hoa, sau một lát đã cắt đuôi Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết, chạy ra sau một bụi hoa lấy tờ giấy nhỏ trong ống tay áo mở ra đọc kĩ, chỉ thấy trên đó viết “Phủ tướng quân ngoài tướng quân, còn có lão tướng quân”.
Đây là ý gì? Đức Hưng Quận chúa ngẩn người, chưa kịp suy nghĩ những lời này, đột nhiên cảm thấy bàn tay mình hơi ngứa, vừa cúi xuống nhìn, trong lòng bàn tay là một con sâu vừa trắng lại vừa mập, trên đầu con sâu có một chấm đen nhỏ, đang vui sướng ngửa đầu nhọn mông vào mặt nàng.
“A!” Đức Hưng Quận chúa hét lên một tiếng, ra sức vẫy tay, làm cả con sâu và tờ giấy rơi xuống đất, gấp gáp chạy về phía trước, đã thấy Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết chạy tới hỏi: “Sao vậy sao vậy?” Nàng thở hổn hển nói: “Có sâu!” Nói xong nàng mới phát hiện tờ giấy nắm trong tay cũng không thấy đâu, vội vàng quay lại tìm, tìm một lúc lại thôi, không tìm nữa. Bởi vì suy xét lại một chút, tờ giấy kia mặc dù khó hiểu nhưng cũng không phải cái gì quá bí hiểm, cho dù bị người khác nhặt được cũng không sao. Điều quan trọng bây giờ chính là phải tìm Diêu Mật để hỏi lời này là ý gì.
Lúc này, Tạ Đoạt Thạch cười tủm tỉm nói với Tạ Đằng: “La Nhị đòi Diêu Mật, Đức Hưng Quận chúa cũng đòi nàng, lại để nàng chăm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-huong/853553/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.