Dịch giả: SaSaaaaMột đường đi, hắn hoàn toàn không phát hiện trên xe ngựa lại nhiều thêm một người?Đáy mắt Bách Lý Hồng Trang lộ ra ý cười giấu không được, Đế Bắc Thần bất đắc dĩ nói: “Hắc Mộc.
”Nghe giọng nói quen thuộc, Hắc Mộc không thể tin tưởng được mà nhìn Đế Bắc Thần, “Ngươi là Vương gia?”“Đúng vậy, bổn vương phi thuật dịch dung không tồi đi!” Bách Lý Hồng Trang tươi cười đắc ý.
Thấy Bách Lý Hồng Trang khẳng định suy đoán của mình, Hắc Mộc khóe miệng nhịn không được run rẩy.
Thiếu chủ nhà mình luôn luôn tuấn mỹ vô song, hiện tại lại biến thành một cái đại hán nông dân, thật sự là quá buồn cười!“Muốn liền cười, nghẹn ra bệnh liền không tốt.
” Đế Bắc Thần nhàn nhạt nói.
“Phốc ha ha……” Hắc Mộc một bên nhìn Đế Bắc Thần mặt một bên cười to, “Ha ha, thật là quá buồn cười! Vương gia, Vương gia thật là xấu đến mức mù lòa, ha ha…… Xấu!”Thấy Hắc Mộc cười đến nước mắt đều mau tới, Đế Bắc Thần ánh mắt trầm xuống, đạm mạc mà mở miệng: “Nương tử, Hắc Mộc hàng năm đi theo ta, vì che giấu tung tích, hắn cũng dịch dung.
Đến nỗi bộ dáng dịch dung, nói như thế nào cũng phải so với ta xấu hơn mới được!”Hắc Mộc ngơ ngẩn, tưởng tượng gương mặt này, hắn thật sự là vô pháp tiếp thu a.
“Vương gia, ta sai rồi, ngươi đại nhân không trách tiểu nhân, tạm tha ta lúc này.
”“Vương gia, ta về sau cũng không dám cười ngươi nữa.
”“Vương phi, thủ hạ lưu tình a.
”……Cuối cùng, Bách Lý Hồng Trang cùng Đế Bắc Thần đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-vuong-sung-the-y-phi-kinh-the/269033/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.