Mọi người vây xem nhìn thấy Thiệu Tử Phàm thế mà lại đi giúp Bách Lý Hồng Trang thì càng ngạc nhiên hơn.
"Thiệu Tử Phàm này có phải đầu óc bị choáng váng rồi không? Thế mà lại chủ động đi chịu chết."
"Ai biết, tên này thường ngày ra vẻ đạo mạo, giả vờ chính nghĩa!"
"Chết cũng đáng!"
Bách Lý Hồng Trang và Thiệu Tử Phàm đứng tựa lưng vào nhau, có Thiệu Tử Phàm giúp sức, Bách Lý Hồng Trang đã giảm được vài phần áp lực.
Nhưng thực lực của Thiệu Tử Phàm ngang với U Minh Lang, lại bị bầy U Minh Lang vây tấn công, nên chỉ trong thời gian ngắn vết thương trên người hắn đã chồng chất.
Đôi mắt phượng trong suốt sáng ngời hơi nheo lại, tầm mắt của Bách Lý Hồng Trang dán chặt vào U Minh Lang Vương ở cách đó không xa.
Cứ tiếp tục chiến đấu như vậy, cả nàng và Thiệu Tử Phàm đều sẽ rơi vào thế bất lợi, chỉ có g**t ch*t U Minh Lang Vương thì mới có khả năng khiến bầy U Minh Lang rút lui.
"Ta đếm ngược ba tiếng, vừa dứt thì huynh lao thẳng ra khỏi vòng vây, tự bảo vệ bản thân an toàn." Bách Lý Hồng Trang thấp giọng nói.
Thiệu Tử Phàm ngẩn ra, "Vậy còn cô thì sao?"
"Ta tự có cách, ta sẽ thu hút sự chú ý của U Minh Lang."
Nghe xong, Thiệu Tử Phàm nhìn Bách Lý Hồng Trang thật sâu, sau đó hơi gật đầu, "Cô nhất định phải cẩn thận đấy!"
"Yên tâm đi, ta mạng lớn, không dễ chết vậy đâu!"
Môi đỏ hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-vuong-sung-the-y-phi-kinh-the/2940148/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.