1
Tôi thích Lục Hằng.
Từ nhỏ tôi đã biết.
Kể ra thì trong khu của chúng tôi cậu ta là người trông đẹp nhất.
Vậy nên, lúc nhỏ chơi trò gia đình, tôi đều ôm chân cậu ta đòi đóng vai vợ.
Sau đó bị cậu ta đẩy xuống hố cát, lần nào cũng như vậy.
Nhưng mà tôi không khóc.
Một mình từ từ bò ra khỏi hố cát.
Ôm chân ngồi ở một bên, nhìn cậu ta ôm “vợ” của mình, lấy đồ ăn đựng một đống cát đưa cho cô ấy và nói “Vợ vất vả rồi”.
Lúc này tôi sẽ cười hì hì tiếp một câu “Không vất vả”.
Sau đó, mẹ thấy tôi về nhà luôn dính đầy bùn đất trên người, véo tai tôi yêu cầu tôi giải thích.
Tôi nói, không thể trách con được, tại Lục Hằng quá đẹp trai ấy chứ.
Mẹ nghe xong lời biện minh của tôi liền mắng tôi là đồ mê trai, mới tí tuổi ranh mà đã háo sắc.
Nhưng mà tôi có cách nào đâu chứ.
Nếu mắt tôi bị mù từ khi mẹ sinh ra tôi thì tốt biết mấy.
Như vậy thì tôi sẽ không thích Lục Hằng nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ tôi thật sự đã mù rồi!
Có người gọi loại tình huống này là cầu được ước thấy.
Vậy thì bây giờ tôi sẽ bắt đầu nhắc đi nhắc lại câu kiếp sau đừng gặp Lục Hằng nữa, nhắc đến tận ngày tôi c.hết, không biết có thể thành hiện thực hay không.
......
À phải rồi, không biết bạn đã bao giờ nếm vị của cát chưa.
Nếu chưa thì đừng cố thử.
Lúc nhỏ, mỗi lần bị đẩy vào hố cát đều có cát chui
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mien-mien-troi-nang-roi/1820485/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.