Vừa rồi Cừu Nhạn Quy vẫn luôn quan sát các liên chiêu của Tề Thịnh, nhìn thấu sơ hở sau đó nhanh chóng phản kích, có điều Tề Thịnh quả không hổ danh là Lỗ Sơn nhất kiếm, trình độ rất sâu, Cừu Nhạn Quy suýt thì loạn khí tức.
Trái lại là mắt Tề Thịnh càng ngày càng sáng, tuy bây giờ hắn chiếm thượng phong nhưng phải biết rằng người có thể trụ dưới tay hắn nhiều chiêu như vậy đếm được trên đầu ngón tay, huống chi còn là một thích khách nhỏ bé.
Mặc dù thích khách đã rơi vào thế hạ phong nhưng không hề chùn bước, thế công cũng càng thêm dè dặt, lại không thấy hoảng loạn, tâm cảnh bậc này quả là đặc biệt.
Tề Thịnh đang nghĩ như vậy.
Nhưng chỉ vừa thất thần thế mà Cừu Nhạn Quy đã tập trung ánh mắt, ra một hư chiêu mũi chân chấm đất, phi người nhanh chóng rơi xuống phía sau Tề Thịnh, nhân lúc đối phương không kịp phòng bị muốn kề kiếm ngang cổ hắn.
Tề Thịnh co rụt con ngươi, may mà dù gì kinh nghiệm phong phú, thực lực cường hãn, trực tiếp xoay người tránh thoát, dễ dàng trỏ thẳng mũi kiếm trước ngực Cừu Nhạn Quy không cách quá một tấc.
Mà kiếm của Cừu Nhạn Quy vẫn chưa tới cổ hắn, nếu không phải đấu võ thì hắn đã mất mạng rồi, thích khách không chần chờ, giao lưu vốn chính là tới mức thì dừng, hắn thu kiếm lại trước rồi mỉm cười với Tề Thịnh, "Thực lực của tông chủ hơn người, tại hạ thua rồi."
Ý cười trong mắt Tề Thịnh đậm hơn, nghe thế thì xua tay, tán thưởng nói, "Thích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mieu-cuong-khach/518961/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.