Ảnh Lục mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vờ như mình là khúc gỗ vô dục vô cầu.
Cừu Nhạn Quy nghe vậy lo lắng nghiêng đầu, đỏ rực vành tai, bất đắc dĩ kêu, "Chủ tử......"
Tề tông chủ ghi thù đã đành, sao lại đi vạ lây cá trong ao?
"Nếu tin tức đã truyền ra, vậy thì thiệt thòi ngươi rồi." Ngữ điệu hổ thẹn của Tả Khinh Việt rất chi là qua quít, tiếp đó chuyển chủ đề, tủm tỉm bảo, "Nhạn Quy sẽ không không vui đâu chứ nhỉ?"
Giọng điệu kia chẳng giống như đang dò hỏi.
Đã nói đến thế Cừu Nhạn Quy cũng chỉ đành cúi đầu thưa, "Thuộc hạ tuân mệnh."
Tả Khinh Việt hài lòng gật đầu, tầm mắt bí mật quan sát trên gương mặt tuấn tú của Cừu Nhạn Quy thoáng chốc, bấy giờ mới chậm chạp dời đi.
"Tìm cho Tề Thịnh chút chuyện làm." Thiếu chủ lật mặt cấp kì, treo nụ cười giả tạo lên mặt, chỉ mấy khúc noãn tháp cách gần đó, "Nhân tiện đem dẹp cái thứ vướng víu đó đi."
"Dạ." Ảnh Lục thở phào nhẹ nhõm, trước khi đi vội vã liếc thích khách đang đứng im một cái, cẩm bào đen sẫm nhũ vàng tôn lên dáng người cao lớn của hắn, dung mạo tuấn tú hơi lạnh lùng.
Quả thật là thích khách vạn dặm có một.
Đầu óc phẳng phiu của Ảnh Lục hiếm khi bắt ra điểm mấu chốt, chỗ có thể nằm trong phòng chỉ còn lại noãn tháp này, tối qua bọn họ thấy rõ noãn tháp không phải do mấy người tới thích sát làm hỏng.
Đương nhiên Cừu Nhạn Quy cũng không có gan làm thế, vậy chỉ có thể là thiếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mieu-cuong-khach/518972/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.