"Ào --"
"Khụ khụ khụ ——" Một cảm giác lạnh lẽo rét buốt theo da chui vào xương tủy, Cừu Nhạn Quy giật mình tỉnh dậy, nửa đầu đau đớn sặc hai cái.
Hắn vùng vẫy theo bản năng, bấy giờ mới nhận ra mình bị hai sợi xích sắt buộc lại, hai đầu gối uốn cong thảm hại như quỳ lại không.
Cằm bị bắt lấy nâng lên chẳng hề thương tiếc, giọng nói ngậm cười quen thuộc, hờ hững thì thầm, "Ô, tỉnh rồi?"
Cừu Nhạn Quy bị ép ngẩng đầu lên, nhưng lúc sắp chạm tới gương mặt của thiếu chủ thì bỗng nghiêng đầu đi, vùng khỏi trói buộc của đối phương, hắn gập người run rẩy không thể khống chế, không biết là rét vì cuối thu bị hắt nước lạnh, hay là.....
Xương hàm truyền tới sức lực rõ rệt, hệt như muốn nghiền xương cốt của hắn thành bụi, Cừu Nhạn Quy bất ngờ đối diện với gương mặt khiến hắn thương nhớ đêm ngày, hình như thiếu chủ đã gầy đi, vài năm không gặp vẻ phô trương vẫn chẳng giảm mảy may, song sức hấp dẫn lại có thêm sự lắng đọng.
Ý cười ít ỏi trong mắt Tả Khinh Việt tan sạch, nhìn chòng chọc vào mắt của hắn, thấy trong con ngươi trong veo kia chỉ có bóng ngược của mình sắc mặt mới dịu lại, cong môi.
Y không cho đối phương cơ hội hoà hoãn, lại lần nữa xẻ ra vết sẹo năm đó, hết thảy chua xót mơ hồ bỗng rõ ràng, cuộn trào đánh tới.
"Nếu đã tỉnh, vậy chi bằng chúng ta cùng trò chuyện.... Lúc đó tại sao Nhạn Quy phản bội ta?"
Hung bạo trong mắt y dữ dội hơn, giọng điệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mieu-cuong-khach/519020/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.