MINH CUNG TRUYỆN – CHƯƠNG 94:
NHÂN GIAN TỨ NGUYỆT PHƯƠNG PHI TẬN
(Tháng tư, hương thơm trên nhân gian đều tan hết)
*Trích Đại lâm tự đào hoa – Bạch Cư Dị.
----------------------
Ở cự ly gần nhất, Lệ phi trông thấy rõ nhất từng giọt máu chảy xuống. Vết cứa hình như khá sâu, máu rơi xuống mỗi lúc một nhiều.
Tần phi ai nấy đều kinh hãi. Ý phi vội rời khỏi chỗ, nhanh nhẹn lấy chiếc khăn tay bằng lụa của mình tới.
"Để ta." Ý phi đến bên, lấy cây trâm hoa đào trên đầu mình xuống. Nhụy hoa đào ở đầu trâm nhìn khéo mới ra, hóa ra làm từ lông cẩu tích [1].
[1] Lông cẩu tích: lông của cây cu li, một loại cây thuộc họ dương xỉ.
Ý phi nhổ vài chiếc lông, thả vào vết thương trên tay Túc phi để cầm máu khiến nàng hơi xót đến mức run lên. Mấy tần phi đứng xung quanh cũng chau mày lo lắng.
Ý phi làm rất khéo, xong xuôi mới lấy khăn tay của mình buộc tạm vết thương lại rồi nói: "Thế này đã! Đợi Cam Điềm gọi y nữ tới sẽ xử lý kỹ giúp muội."
Túc phi mỉm cười cảm kích: "Đa tạ tỷ tỷ." Rồi quay sang đám tần phi mang gương mặt hoang mang, cười trừ: "Bản cung không sao cả."
Đức phi nói nhẹ: "Tỷ tỷ không sao là tốt rồi."
Khang tần cũng bị phen sợ đến run người, liền bảo: "Nương nương, những việc như nhặt mảnh vỡ, người nên để hạ nhân làm mới phải..."
Túc phi nhếch môi cười, bảo: "Bản cung quen tay, giờ đã không sao rồi. Trời chẳng còn sớm nữa, mọi người cũng hồi cung đi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/minh-cung-truyen/2213509/quyen-2-chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.