Không biết đã làm gì sai lầm~~~, Mà nàng Nguyệt hôm nay lườm ta ghê quá ==”
“Nga? Vậy Sí nhi cùng phụ vương nói nghe , ngươi làm thế nào mà ngộ ra ?” Chu Lệ có hứng thú tiêu sái đến bên ghế gần bàn trên tọa hạ, nhìn khuôn mặt Chu Cao Sí nhỏ nhắn không công nộn nộn , lông mi tinh tế, ánh mắt lượng lượng, hơi hơi nhếch lên khóe miệng, rõ ràng là một tiểu hài tử thích cười đáng yêu, lại ra vẻ vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng cảm thấy thật là buồn cười.
Chu Cao Sí cung kính chắp tay, hồi đáp “Sí nhi xem [ Thiên tự văn ] mà lĩnh ngộ .”
“Nga, kia Sí nhi cùng phụ hoàng nói nghe , câu nào trong [ Thiên tự văn ] nói cho ngươi ngộ đạo lý này ?”
“Sí nhi xem [ Thiên tự văn ],‘Chương nghĩa liêm lui, nghiêng ngửa phỉ mệt’, mỹ đức cho dù ăn không no , uống không đủ , bạc không có cũng không được quên , muốn như vậy chỉ có hàng ngày dưỡng thành, mà muốn dưỡng thành mỹ đức, nhất định phải học giỏi lễ nghĩa trước….. cho nên Sí nhi nghĩ đến, lễ nhiều thành hư , nhưng người cũng không thể không lễ.”
Chu Lệ vuốt cằm, có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm Chu Cao Sí “Sí nhi, ngươi cảm thấy dùng mỹ đức khi thiếu ăn thiếu uống thiếu bạc , sẽ không đói khát mệt mỏi , phải không ?”
Chu Cao Sí nghiêm trang trả lời “Không thể!”
“Nga? Vì cái gì?”
“Bởi vì mỹ đức không thể làm ra cơm ăn.” vẻ mặt Chu Cao Sí nghiêm túc, thanh âm nhu nhu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/minh-ha-chi-cao-si/361095/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.