Trong viện Thính Đào, Chu Cao Sí ghé vào tháp thượng, động thôi cũng không nghĩ động .
Bắt đứng hai canh giờ trung bình tấn , Chu Cao Sí lúc này , tay đau , chân đau , não đau , trong lòng càng không hảo.
Trương Ngọc ……
Quả nhiên không hổ là tâm phúc phụ vương nha ?
Kẻ kia nghiêm khắc nha, kẻ kia không nói tình cảm nha.
Tuy rằng không thể trách Trương Ngọc , tốt xấu người ta nghiêm khắc cũng là vì mình hảo, còn thật sự là lão sư hảo mới phải , nhưng là, nhưng là, trong lòng Chu Cao Sí vẫn nhịn không được bất mãn : Trương Ngọc , ngươi sao không nhẹ tay một chút cơ chứ ?!
Thật dài thở hắt ra, đầu sỏ gây ra đích thị phải là lão cha mình đi?
“Thế tử?” Hiểu Cầm bưng thuốc mỡ cùng nước ấm vội vàng tiến vào, thấy Chu Cao Sí ghé vào tháp thượng vẫn không nhúc nhích, hoảng sợ, vội vàng tiến lên, vội vàng hỏi “Thế tử, ngài không có việc gì đi?”
“Còn sống……” Chu Cao Sí buồn đầu đáp.
Hiểu Cầm nhẹ nhàng thở ra, nhìn Chu Cao Sí ghé vào tháp thượng, vùi đầu ở gối mềm, bộ dáng gục đầu ủ rũ, nhịn không được hé miệng cười “Thế tử, ngày hôm nay mới là ngày đầu luyện võ nên mới thế , thế tử chậm rãi sẽ quen ……”
Chu Cao Sí chậm rãi lắc đầu, quen không được. Trong trí nhớ mơ mơ hồ hồ của hắn , vẫn nhớ mình kiếp trước đối luyện võ là tuyệt không hứng thú !
Hắn càng thích đọc sách hơn !
Nhưng, Cha hắn cũng không phải người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/minh-ha-chi-cao-si/361097/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.