Phòng khách rộng rãi lại yên tĩnh, ngay cả chút tiếng vang cũng không có. Nhưng nếu quăng bỏ thiết bị lắp đặt hào hoa của biệt thự này đi, phòng ốc an tĩnh không giống tầm thường quả thật tựa như đã trải qua nhiều năm, phòng ốc trống rỗng không người nào vào ở. Vậy mà, ở trong căn phòng trơn bóng kỳ lạ này lại có thể lưu lại một bãi máu tươi nhìn thấy mà hoảng trên mặt đất, làm người ta không nhịn được dựng lông tơ lên.
"Lão già, ông có cảm thấy hơi lạnh hay không." Người đàn ông co ro cánh tay vòng ở trước ngực, hàm răng không ngừng run cầm cập. Không biết vì sao, anh ta mới vừa vào căn nhà này đã cảm giác đặc biệt lạnh, giống như trong nháy mắt tiến vào chỗ âm mười độ.
Sư phụ quay đầu, liếc anh ta một cái, "Cậu cảm thấy rất lạnh?"
"Ừ." Người đàn ông ngẩng đầu nhìn ông, "Ông không có cảm giác?"
Sư phụ lắc đầu, đưa ánh mắt về phía chiếc ghế bằng gỗ đỏ trong phòng khách, chỉ vào nói: "Cậu đi qua bên kia đứng một cái thử coi."
Người đàn ông trừng mắt liếc ông một cái, "Ông bệnh thần kinh à."
"Qua đi!" Giọng nói chân thật đáng tin tràn ra từ trong miệng sư phụ. Người đàn ông vốn rất không muốn lại không tự chủ được nện bước chân cứng ngắc đi tới, đứng nghiêm ở chỗ chiếc ghế nằm ở vị trí trung tâm đồ dùng trong nhà.
"Lạnh. . . . . . Lạnh quá. . . . . ."
Anh ta cảm thấy mình đã hoàn toàn bị khối băng bao vây ở cùng một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/minh-hon-cai-dau-anh-a/1630581/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.