Lương Ý nằm ở trên giường ngủ say sưa, thỉnh thoảng chép miệng một cái, sau đó lại mím môi, khóe miệng cong cong, dường như đang ăn uống rất ngon lành ở trong mộng. Đột nhiên, một luồng khí mát lạnh cắt đứt mộng đẹp của cô. Lương Ý cau mày, hé ra mí mắt mệt mỏi, không vui vẻ gì lắm mà tỉnh lại.
"Đã tỉnh rồi hả?" Sở Du ngồi bên mép giường thấy cô đã tỉnh, cười nhẹ một tiếng rồi hỏi.
Lương Ý bị “đánh thức” buồn bực nhìn anh chằm chằm, "Làm gì thế? Tôi buồn ngủ lắm, tôi muốn đi ngủ." Nói xong, vươn tay cuốn cuốn chăn, đem mình cuộn thành một cái nem rán, lăn qua lăn lại một lượt, vì không khống chế được sức lực mà suýt chút nữa rơi cả người lẫn chăn xuống đất. May mà người nào đó phản ứng khá nhanh, đỡ được cuộn nem rán này.
"Ăn cơm không?" Sở Du khiêng khối nem rán thả lên ghế sa lon rộng rãi.
Lương Ý gắng mở mắt ra, khi nhìn thấy chỗ thức ăn ở trên bàn trà thì ‘sâu ngủ’ lập tức chạy đi, cái bụng đói cũng phối hợp kêu gào .
"Cái này để tôi ăn hả?" Cô hí hửng nhìn 5 món ăn đủ sắc đủ vị trước mặt, tâm tình vô cùng phấn khích.
Sở Du gật đầu một cái, đẩy bát đĩa tới trước mặt cô. Lương Ý nhấc ngay đũa lên, đang chuẩn bị lấy tốc độ thần tốc quét lá rụng mà xử lý chỗ thức ăn này, nhưng khi vừa chạm vào môi, cảm giác tê dại truyền đến khiến cho cô lại thấy do dự.
"Tôi có thể ăn cái này sao?" Cô chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/minh-hon-cai-dau-anh-a/1630618/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.