Mưa nhỏ ào ạt rải khắp mặt đất, nước hồ gợn sóng.
Trời mưa vốn là thời điểm thích hợp nhất để ngủ -- nếu không phải vừa qua ngày khai giảng.
Tư Miên ghé vào bàn học với cặp mắt rã rời, sống không còn gì tiếc nuối.
Cơ thể cậu như muốn gào thét không chịu đến trường.
"Miên Miên vẫn chưa dậy à?" Ngụy Viễn kéo ghế cạnh Tư Miên, chống cằm buồn cười sinh vật mềm yếu trước mắt mình.
Tư Miên bĩu môi, quay đầu qua bên kia rồi tiếp tục nằm bò, không thèm để ý Ngụy Viễn.
"Được rồi, mình xin lỗi đượt trưa? Đừng bỏ mặc mình mà ~" Ngụy Viễn nheo mắt cười mà miệng thì cứ xin tha: "Mình không bao giờ ép cậu mặc đồ ngủ hình thú nữa."
Tư Miên đột nhiên ngồi ngay ngắn, vừa quay đầu đã nhăn nhó mặt mày, nói ra câu đầu tiên từ bảy giờ tối qua đến chín giờ hai mươi lăm phút sáng nay: "Im mồm!"
May mà đám bạn cùng lớp vừa ra chơi đã chạy vào nhà vệ sinh xả nước, mấy chữ sói hổ gì đó của Ngụy Viễn mới không bị nghe thấy.
Tư Miên với Ngụy Viễn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ Ngụy Viễn đã thường xuyên khoe bộ mặt si mê trước bé Tư Miên mềm mại dễ thương, hết dỗ dành rồi lừa cậu mặc đủ thứ quần áo kỳ quái.
Về sau Tư Miên đi học đấu vật, nguyên nhân lớn nhất là sợ gặp phải người si mê như Ngụy Viễn.
Sau này cả nhà Tư Miên dọn ra nước ngoài.
Kỳ nghỉ hè từ cấp hai lên cấp ba, Tư Miên một mình về nước, cha mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/minh-ngoan-lam-co/292721/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.