Hai người im lặng một lúc, rồi đồng thanh nói: "Ta thấy không có vấn đề gì."
Rất tốt, lại một lần nữa củng cố niềm tin cho nhau.
Giang Nguyệt cẩn thận về nhà, chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, Tam ca có lẽ không giận.
Nàng nhẹ nhàng đóng cửa, đối diện là bài văn nàng viết hôm nay treo trên nhà chính.
"Về rồi? Mau rửa tay ăn cơm." Tiếng Nhiếp Chiếu từ bếp vọng ra.
Giang Nguyệt không hiểu, hắn không giận sao? Nàng lẻn vào bếp, tựa vào khung cửa nhìn hắn: "Tam ca, bài văn của ta..."
"Tốt lắm, tiên sinh của các muội không biết thưởng thức, nhưng nmuội sau này đừng viết loại bài này chọc tức hắn nữa. Hắn bảo thủ cổ hủ, không thể chấp nhận được," Nhiếp Chiếu xoa đầu nàng, đưa cho nàng mười văn tiền, cười mỉm mắt cong cong, trông thật không có ý tốt, "Nhà hết xì dầu rồi, đi mua một bình xì dầu, tiền thừa ta cho muội."
Giang Nguyệt không ngờ không bị mắng, lại còn được tiền tiêu vặt, liền nhanh chóng cầm tiền chạy đi.
Chẳng bao lâu sau, nàng xách bình xì dầu trở về, mặt ủ rũ: "Tam ca huynh lừa ta, một bình xì dầu đúng mười văn tiền, huynh chỉ muốn lừa ta đi mua xì dầu."
Nhiếp Chiếu cười không ngừng: "Ai bảo muội nói muốn kiếp sau làm mẹ con với ta." Bài văn của Giang Nguyệt làm hắn cảm động, nhưng làm mẹ con thì không thể, hắn không thể giải thích, chỉ biết không muốn, nhưng làm huynh muội thật sự, hắn cũng không muốn, hắn không nghĩ ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/minh-nguyet-chieu-ta-o-hop-chi-yen/1251194/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.