Hắn thực sự như một món quà được gói ghém cẩn thận, chỉ thuộc về riêng Giang Nguyệt. Dải lụa buộc món quà ấy tinh tế nhưng lỏng lẻo, chỉ cần khẽ kéo một chút, những tấm lụa mềm mại ấy sẽ trượt xuống, lộ ra thân thể đẹp đẽ như sứ bên trong.
Nhịp tim đập mạnh như trống gõ trong màng tai, đến cả đầu ngón tay cũng nóng bừng lên. Giang Nguyệt bị mê hoặc bởi món quà tuyệt đẹp này, không thể cưỡng lại việc chạm vào n.g.ự.c săn chắc và mịn màng của hắn. Làn da hắn dưới ánh nến tỏa ra một ánh hồng mềm mại, nhiệt độ từ da hắn truyền sang da nàng.
Món quà này còn biết cười, lồng n.g.ự.c rung động, làm cả cơ thể nàng cũng khẽ run theo.
Giang Nguyệt đang nghĩ gì? Lúc này, nàng không dám nghĩ gì, cũng không thể nghĩ được gì, thậm chí không thể tỉnh táo trong một khoảnh khắc. Nhiếp Chiếu luôn có chút xấu xa, nụ hôn của hắn nhẹ nhàng nhưng dày đặc dọc theo môi nàng, kính cẩn kéo xuống dưới, dừng lại ở cổ nàng, nhẹ nhàng mút lên cho đến khi để lại một vết hồng mai bốn cánh đỏ rực. Hắn hài lòng hôn lên vết hồng đó rồi tiếp tục khám phá xuống dưới.
Hắn không bao giờ kìm nén hay kiềm chế trong chuyện này, hơi thở gấp gáp, đậm chất gợi cảm và không chút kiêng dè khiến nàng đỏ mặt tía tai, không kìm được muốn bịt miệng hắn lại.
Nhiếp Chiếu nhân cơ hội đó hôn lên lòng bàn tay nàng, Giang Nguyệt như bị bỏng, vội vàng rút tay lại.
Quéo còm các bác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/minh-nguyet-chieu-ta-o-hop-chi-yen/1251419/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.