“Nói tiếp đi.” Đột nhiên lên tiếng, hắn giơ tiền giấy đã gấp xong lên soi dưới ánh mặt trời, rồi ném vào hòm, bên trong đã chất đầy tiền giấy.
Mọi người không nhịn được nuốt nước bọt, trước đây không phát hiện chủ nhân mê tín thế này, bây giờ bắt đầu vừa g.i.ế.c người vừa gấp tiền giấy siêu độ chúng sinh tích âm đức rồi.
A Tứ báo cáo xong, Nhiếp Chiếu tìm một chỗ nhét đống giấy vàng còn lại: “Đến lúc rồi, chậm nhất là tối ngày kia sẽ có một cuộc tập kích ban đêm, đến lúc đó giả vờ không địch lại, rút lui ba mươi dặm, kéo chiến trường vào trong thung lũng, cố gắng tận dụng lợi thế địa hình mà đánh, giảm thiểu thương vong.
Công Tôn gia giỏi nhất về trận pháp, chính trận như thân, kỳ binh phục binh như chân tay, ba thứ hợp thành một thể, hỗ trợ lẫn nhau, khi chiến đấu thì tiến thoái liên tục, không khó nhận ra họ rất tinh thông binh pháp, chúng ta phải tìm cách mượn lợi thế địa hình sẵn có mà phá trận.”
Những ngày này chẳng những Công Tôn Ký Minh thăm dò Nhiếp Chiếu, mà Nhiếp Chiếu cũng đang thăm dò đối phương, hắn cũng thực sự biết rõ hai huynh trưởng rất giỏi công phu của Công Tôn Ký Minh, bày binh bố trận cẩn thận đến mức tỉ mỉ đáng kinh ngạc, như là hình ảnh hoàn hảo của binh thư, lại có thể vận dụng linh hoạt tùy lúc, thay đổi dễ như trở bàn tay.
Nhiếp Chiếu bị lưu đày quá sớm, khi đi còn chưa kịp học kỹ bày binh bố trận, phần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/minh-nguyet-chieu-ta-o-hop-chi-yen/1251495/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.