Thái Ninh, hai mươi lăm tháng ba, Vương Đôn – đại tướng quân, thừa tướng, quận công Võ Xương kiêm cả đô đốc Trữ Châu cùng Ích Châu…tạo phản.
Tin tức này từ trong phủ Vương Đôn truyền ra, hoàng đế lập tức tuyên bố thảo phạt Vương Đôn. Lớp giấy này, cuối cùng cũng bị chọc thủng.
Ta cùng cha đều cảm thấy, tân đế đăng cơ chưa lâu, hiện tại không phải là lúc thích hợp nhất để đấu đá cùng Vương Đôn – tuổi hắn dù sao cũng đã gần sáu mươi, vài chục năm làm tướng quân chinh chiến sa trường. Cha nhiều lần khuyên nhủ hoàng đế, kéo dài một chút.
Nhưng mà hoàng đế cuối cùng nhịn không được. Càng huống chi lúc này có chứng cớ mưu phản xác thực. Thế là binh mã thiên hạ nghiêng ngả cũng chỉ vì giết kẻ nắm binh quyền lớn nhất bên cạnh vương vị của hoàng đế. Dù sao, vương cùng ngựa, chính là thiên hạ.
Các binh mã châu quận tập kết, tuy rằng chỉ là một nửa giang sơn của Đại Tấn.
Nhưng mà ta lại muốn cảm tạ Vương Đôn, cảm tạ một trận rối loạn này.
Bởi vì nội loạn lần này, ta mới có thể nhìn thấy nàng lần nữa.
Chiến Thanh Hoằng.
Hai mươi tháng ba, hoàng đế gấp gáp triệu quần thần nghị sự, nói là đại quân Vương Đôn đã tiến tới gần Kiến Khang chỉ cách cổng thành năm trăm dặm. Ta lúc này đang nhậm chức trong thư lang, phò mã Đô Úy, kiêm chỉ huy quân sự của Kiến Khang. Hoàng đế tuổi trẻ, lại không hồ đồ, lập tức ban ra hơn mười mệnh lệnh, huy động thủy bộ tập trung chặn đánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/minh-nguyet-tung-chieu-giang-dong-han/1131849/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.