Đại trạch ở Côn Ninh này, kỳ thật đã có chút cũ xưa. Nhưng mẹ ta lại cực kì yêu thích hành lang uốn khúc mái hiên vách của nó nên cầu cha mua lại.
Từ trong phòng, ta đi ra ngoài, qua một khu vườn hoa nhỏ, đi qua cửa phòng lớn, đó là thư phòng của cha. Đúng lúc đó lại bắt gặp Thu Thủy, nha đầu này có chút câu nệ chào hỏi ta.
Ta nở một nụ cười tươi tắn. Hiện nay nha hoàn trong nhà, đều là Tiểu Lam mua về. Vốn để ta đặt tên, nhưng ta không có hứng trí, vung Đế Lưu lên: “Tiểu Giáp, Tiểu Ất, Tiểu Bính, Tiểu Đinh.”
Tiểu Lam giận dữ, không được! Nói ta bừa bãi như vậy sẽ làm phí hoài tuổi xuân của thiếu nữ, thế là nàng mừng rỡ tự đặt tên cho bọn họ: “Xuân Đào, Hạ Dung, Thu Thủy, Đông Tuyết.”
Đâu có như ta năm đó đặt cho nàng một cái tên trình độ cao: “Chiến Tiểu Lam”, thật là có bao nhiêu thanh nhã thoát tục!
Nha đầu Thu Thủy cẩn thận dè dặt lui ra, thình lình quay trở lại, ta nhìn thấy mặt nàng đỏ lên, nàng cắn răng nói: “Tiểu thư, người phải cẩn thận!”
Ta nhìn nàng: “Tại sao?”
Ta cúi người xuống, nhìn Thu Thủy mười một mười hai tuổi tiến đến bên tai ta, run giọng nói: “Vừa rồi nô tì đi dâng trà, nghe được trong phòng công tử kia lớn tiếng nói với lão gia……”
Trong lòng ta khẽ động: “Nói cái gì?”
Thanh âm Thu Thủy mang theo tiếng khóc nức nở: “Hắn nói, cuộc đời này sẽ không buông tha người.”
Ta lập tức kinh ngạc đến ngây người, đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/minh-nguyet-tung-chieu-giang-dong-han/1131878/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.