Căn phòng bên trái tầng hai là phòng dành cho khách, nhưng giờ rất ít khi có khách tới, nên phần lớn thời gian đều đóng kín cửa để trống.
Phòng ngủ của Dương Du Minh ở tầng ba, cũng nằm lệch về bên trái luôn, vì để không thay đổi căn phòng từng ở cùng cha mẹ, anh chỉ xây phòng vệ sinh mới ở trong căn phòng bên trái, phía bên phải tầng ba thì là một phòng sách.
Căn phòng trên tầng ba chính là căn phòng Hạ Tinh Trình nhìn thấy hôm gọi video với Dương Du Minh, ở giữa căn phòng có một chiếc giường lớn vô cùng mềm mại, hai bên căn phòng có cửa sổ đối lập với nhau, một bên nhìn ra ngoài bị che khuất bởi hàng rào, một bên khác thì hướng ra đường, nhưng nó cũng bị che khuất bởi những tán lá tươi tốt bên lề đường.
Căn phòng này đón ánh sáng không tốt lắm, nhưng lại làm Hạ Tinh Trình có cảm giác rất an toàn, cho dù không đóng rèm cửa sổ cũng không sợ bị người khác nhìn thấy.
Dương Du Minh đặt vali của cậu dựa vào tường.
Hạ Tinh Trình thay dép lê, giẫm lên sàn nhà bằng gỗ vẫn phát ra tiếng cọt kẹt nhẹ nhàng. Cậu nhào cả người lên giường, thân thể lập tức lõm vào trong chăn mềm mại, tiếp đó cậu lật người ngồi dậy, lắc lư người ở trên giường.
Cậu nghe thấy tiếng sàn gỗ vang lên rất to, nên ngẩng đầu nhìn Dương Du Minh nói: "Vang quá đi."
Dương Du Minh mỉm cười nhìn cậu: "Tầng một không nghe thấy đâu, em có thể yên tâm."
Hạ Tinh Trình lại mỉm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/minh-nhat-tinh-trinh/2496150/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.