“Đồ ăn của anh đây. Ăn ngon nhé!” Fia đặt cái đĩa lên bàn trước mặt Ash và anh thấy mùi nước hoa thoang thoảng nhưng rất thơm. “Và đừng quên nhé, cái này tôi mời.”
Đó là một đĩa mì Ý bò băm. Thông thường thì với một câu nói như vậy anh sẽ phải đáp lại bằng lời bông đùa, nhưng sự có mặt của Fia khiến anh cứng lưỡi và bối rối mãi. Lần này không phải là để thay đổi không khí. Còn chưa nói đến là đĩa mì Ý miễn phí này thực ra đã tốn của anh một trăm hai mươi bảng.
Đó là bữa trưa thứ Tư. Tối trước Fia và cậu bạn Aaron vô cùng xứng đáng chuyên-làm-việc-thiện đã đến nhà hát Colston Hall với hai tấm vé anh mua, và cho tới giờ cô đã nói tới bảy mươi ba lần rằng đó là buổi hòa nhạc hay nhất cô từng đi nghe.
OK, có thể không phải là bảy mươi ba lần. Nhưng rõ ràng là cô nhắc đi nhắc lại quá nhiều lần.
“Anh biết không, ông ta thật là… tuyệt diệu.” Fia lắc đầu, mê mải ngưỡng mộ tài năng, vẻ đẹp trai và sự hiện diện đầy quyến rũ trên sân khấu của Richard Mills.
Ash không biết nếu những lời đó được thốt ra về mình thì anh sẽ phản ứng thế nào.
“Ngay đến tay tôi cũng thấy đau.” Cô chìa tay ra cho anh thấy hai lòng bàn tay. “Cả hai đều rát vì vỗ nhiều quá.”
Anh gượng cười, cố gắng không nghĩ đến việc đôi tay ấm áp đó rờ rẫm khắp người mình… không, không, giờ anh lại tự hành hạ bản thân rồi, không được nghĩ như thế nữa, có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/minh-thu-yeu-nhe-cleo/1540865/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.