Frank chủ quán rượu vừa đưa tiền thừa cho Johnny vừa nói, “Nhà to nhất làng đấy cô bé. Cung điện Buckingham cũng chỉ đến vậy thôi.”
Fia nhìn lại lần nữa vẻ kinh ngạc. Cô ta quay sang Johnny, vẫn đang mặc áo nỉ dính đầy sơn và quần jean rách. “Ông ấy nói thật à? Nhưng... xin lỗi, anh là thợ quét vôi và trang trí à?”
Cleo nhướng mày làm một tợp rượu.
“Đó là nhà của cha tôi. Ông ấy chết trước Giáng sinh và tôi vừa chuyển về. Tôi đã cố bán nó,” Johnny nói tỉnh bơ. “Nhưng chưa may mắn lắm.”
“Ồ, ra vậy.” Fia gật đầu nhưng tổng vẫn sửng sốt.
Johnny chỉ đội thợ đang đứng túm tụm quanh sân khấu, vẫn đang ngắt lời cậu đồng nghiệp thiếu hấp dẫn. “Thế nên chúng tôi mới phải sửa sang lại nhà. Nhưng công việc của tôi không phải là trang trí nhà.”
Trán nhăn lại, Fia nói, “Nhưng tôi hỏi Ash. Anh ta bảo tôi anh là thợ sơn.”
“Tôi có sơn.” Johnny gật đầu đồng tình “Nhưng thông thường là sơn trên vải vẽ, chứ không phải trên tường.”
“Có nghĩa anh là họa sĩ à? Ồ, chà, tuyệt quá!” Cô ta nhìn hắn cứ như hắn vừa mọc cánh thiên thần vậy. “Anh thường vẽ thể loại gì?”
“À, đủ loại.” Tỏ vẻ khiêm tốn rất hợp tình hợp cảnh, Johnny nói, “Nhưng bây giờ tôi chủ yếu làm điêu khắc dây.”
“Ý anh là... dựng tượng bằng dây thép à? Ôi trời ơi,” Fia hít mạnh, dần dần nhận ra. “Đừng nói anh là người dựng mấy bức tượng cực lớn đấy nhé... anh không phải là Johnny LaVenture...?”
Cleo không tin nổi là Fia còn biết cả các
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/minh-thu-yeu-nhe-cleo/1540896/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.