Làm sao cô lại đẩy mình vào tình trạng tệ hại thế này? Abbie gần như không thở được khi cô tới Kilgour bắt đầu ca làm việc sáng thứ Hai. Với ai đó thì lương tâm là một lỗ hổng lớn, tinh nghịch là thú vui của họ và nói dối liên hoàn trở thành chuyện thường tình... nó làm tăng lượng adrenaline trong người họ, làm cuộc sống trở nên vui vẻ và sôi nổi hơn...
Quỷ quái, sao cô không phải người như vậy chứ?
Ôi trời, Des đang ở kia, mang cây Noel từ trong kho ra xếp bên ngoài để khách hàng có thể xem trước khi mua.
Một luồng hơi dâng lên, giống cơn buồn nôn, khi Abbie tiến lại gần anh ta. Des đang mặc chiếc áo len màu đỏ hơi lạ, và chiếc quần bò sạch hơn mọi ngày. Khi anh ta nhìn cô và giật cái mũ len màu xám xuống, cô nhận ra anh ta vừa cắt tóc. Mớ tóc đỏ mới gội của anh ta dựng đứng lên vì tích điện.
Ôi trời, anh ta vừa đi sửa sang lại toàn bộ.
Des hạ cái thân cây dài gần hai mét từ trên vai xuống, rồi hướng ánh mắt đầy hy vọng về phía cô và gò má xanh của anh ta ửng hồng. “Khỏe chứ, Abbie?”
“Không khỏe lắm đâu.” Lúc chỉ còn cách anh ta hai mét, cô có thể ngửi thấy mùi nước sau cạo râu xa xỉ của anh. Nhìn quanh để biết không ai có thể nghe thấy họ, cô lấy một hơi dài rồi nói, “Nghe này, tôi có chuyện cần nói với anh, và chuyện này rất quan trọng...”
“Des, có cần mang nốt mấy cái cây dài ba mét ra đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/minh-thu-yeu-nhe-cleo/1540912/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.