Hoắc Đạt buông điện thoại, bắt đầu phát sầu, hắn tự biết đuối lý, liền ghé vào bên tai Diệp Phóng thấp giọng nói: "Cái kia......!A Phóng, đầu bếp nước Pháp kia khả năng không thể tới."
Diệp Phóng sắc mặt bất biến, chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, tuy nhiên thân thiết với nhau đã lâu, Hoắc Đạt vẫn bắt được cảm xúc chân thật của hắn từ cái nhăn chữ xuyên nhỏ giữa hai hàng lông mày kia.
Trên thực tế, Hoắc Đạt cho rằng chính mình sở dĩ có thể đảm đương vị trí trợ lý của Diệp Phóng, là bởi vì hắn hiểu Diệp Phóng, chính xác là, biết Diệp Phóng đối với đồ ăn bắt bẻ như thế nào, hơn nữa thực thận trọng mà đối đãi.
Người khác chỉ biết Diệp Phóng vóc dáng khá gầy, lại rất ít người biết, Diệp Phóng có bệnh kén ăn từ nhỏ, rất nhiều người sở dĩ có bệnh kén ăn đều là giảm béo mới bị bệnh, nhưng Diệp Phóng lại không giống, hắn có bệnh kén ăn hoàn toàn là bởi vì hắn có một cái đầu lưỡi phi thường nhanh nhạy, cũng bởi vậy, nhà hàng nào thay đổi đầu bếp, món tráng miệng nhà nào thay đổi công thức, nhà ai dùng hàng kém chất lượng thay thế hắn chỉ cần nếm một ngụm là có thể phát hiện.
Bởi vì như thế, hắn đối đồ ăn càng ngày càng bắt bẻ, thế cho nên đồ ăn không ngon sẽ không ăn, thậm chí nếu không có đồ ăn, hắn tình nguyện chết đói cũng tuyệt đối không ăn một ngụm.
Trước kia có thông tin nói hắn mắc bệnh ngôi sao, nói hắn tiến đoàn phim còn mang theo đầu bếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/minh-tinh-tiem-an-tai-gia/1710848/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.