Cố Thích Phong vội vã đến, trên mặt vẫn còn những vết xước.
Ba giờ rưỡi sáng, hắn nhờ trợ lý lái xe đưa đến trang viên nhà họ Hoắc.
Vừa bước vào cửa, câu đầu tiên chính là: "Trầm Lệnh, Tể Tể đâu?"Hoắc Trầm Lệnh vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm hắn: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"Cố Thích Phong: "Anh không phải nói Tể Tể sinh hoạt đảo lộn ngày đêm sao?"Nói đến bánh bao sữa, đang lạnh lùng cứng rắn, mi mày Hoắc Trầm liền nhu hòa xuống.
"Tể Tể đang ngủ.
"Cố Thích Phong: "Hả?"Hoắc Trầm Lệnh liếc hắn: "Ngươi hi vọng Tể Tể tiếp tục đảo lộn sinh hoạt ngày đêm?"Cố Thích Phong liền vội vàng lắc đầu, cười rạng rỡ.
"Đương nhiên không! Sinh hoạt như vậy đối với đứa nhỏ quá không tốt, không khỏe mạnh, nhất định phải sửa lại, vẫn là cậu có biện pháp giải quyết.
"Hoắc Trầm Lệnh mặt không biểu tình nhìn chằm chằm hắn, xác định hắn thật chỉ là bị trầy da trên mặt, ngoài ra những cái khác đều không có vấn đề gì, Hoắc Trầm Lệnh mới trầm giọng nói:"Nửa đêm canh ba, cậu đến đây làm gì?"Nói đến chuyện này, Cố Thích Phong vội vã lên tiếng.
"Ta là tới cúng bái Tể Tể nha!"Hoắc Trầm Lệnh thần sắc lạnh hơn.
Cố Thích Phong tằng hắng một cái, có chút đuối lý.
"Trầm Lệnh, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy cái này rất huyền ảo? Tể Tể mới ba tuổi rưỡi, bé nói tôi hôm qua không nên lái xe về nhà, nhưng mà tôi lại không có để tâm, kết quả suýt chút nữa bị xe tải chôn sống ở trên đường về!""Lúc đó mây đen bao phủ, tôi làm sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/minh-vuong-te-te-ba-tuoi-ruoi/2607070/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.