An Hạ Dao ngoáy tách cà phê trong tay với vẻ uể oải, giữ nguyên vẻ mặt, tựa về sau để tìm một tư thế ngồi cho thoải mái nhất, rồi đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt một lần nữa. Một khuôn mặt thanh tú, nho nhã, chỉ có điều, từ lúc anh ta ngồi xuống và giới thiệu tên là “Trang nghiêm” xong, liền lấy máy điện thoại ra chơi trò chơi đến giờ đã chẵn cả 10 phút rồi mà không nói với An Hạ Dao nửa câu.
An Hạ Dao hít một hơi sâu, cũng rút điện thoại ra và bắt đầu chơi, bụng thầm nghĩ địch không động, thì ta cũng không động. Anh làm ra vẻ không cam tâm tình nguyện, cứ như là tôi bắt anh phải xem mặt không bằng, chẳng qua là tôi cũng bị ép mà thôi.
Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng của quán cà phê, Hạ Dao và Trang Nghiêm ngồi đối diện với nhau, người nào cũng mải mê với trò chơi của mình, điệu bộ rất say mê thích thú.
Mãi đến khi điện thoại hết pin, Trang Nghiêm mới ngẩng đầu lên, nhìn An Hạ Dao vẻ nghiêm chỉnh, hắng giọng, nói: “Cô An”
An Hạ Dao lịch sự cất di động đi, nhìn về phía anh ta: “Vâng, anh Nghiêm.” Trang Nghiêm giơ tay xem đồng hồ: “Đã ba giờ rồi tôi thực sự không có chuyện gì để nói với cô, vì thế, tôi thấy, chúng ta nên kết thúc buổi xem mặt ở đây.”
An Hạ Dao nở nụ cười rạng rỡ nhất: “Đúng thế, tôi cũng thấy như vậy.” Nói rồi lịch sự chìa tay ra bắt: “Tạm biệt.”
“Trang Nghiêm, anh đang làm gì ở đây?” Một tiếng nói như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/minh-yeu-nhau-lai-tu-dau-duoc-khong-em/203661/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.