Hạ Nghị nói, nếu Thụy Thụy không thích lớp học vẽ, vậy thì đừng ép nó đi nữa. Cô trả lời, được, em phải suy nghĩ một chút, để Thụy Thụy học vài tiết đã rồi nói sau. Lúc ấy, vẻ mặt anh trầm xuống, cuối cùng anh coi như chưa nói gì cả.
Thật ra, Thụy Thụy kế thừa thiên tính của anh, rất am hiểu phương diện màu sắc, có một bàn tay vẽ đẹp, nhưng tranh Thụy Thụy vẽ như thiên mã hành không, không đi vào khuôn mẫu, cô giáo dạy vẽ lúc trước không hứng thú lắm, vì thế thường hỏi: “Thụy Thụy, con đang vẽ gì thế? Sao lại không hề giống vậy?”
Về sau, dần dần Thụy Thụy không thích vẽ nữa.
“Thụy Thụy, vẽ tranh không phải là mục đích cuối cùng của hội họa, con đừng nghĩ nhiều. Trong lòng nghĩ sao thì vẽ vậy, bút ở trên tay con, con muốn học thì phải khống chế nó, chinh phục nó, mà không phải bị nó dọa sợ.”
Con gái của Tống Dư Vấn cô, sao có thể không chiến mà bại?
“Được rồi, con thử lại một chút.” Thụy Thụy đã học hai tiết vẽ, cuối cùng cũng gật đầu.
“Được, nếu con học xong kỳ này, vẫn không thấy hứng thú với vẽ tranh, mẹ không ép con nữa.” Đây là kiên trì cuối cùng của cô.
“Một lời đã định.” Thụy Thụy ngoắc ngón tay với cô.
“Một lời đã định.” Cô ký tên con gái xuống chỗ cô tiếp tân.
Vừa mới quay người lại, Dư Vấn liền đông cứng… Bởi vì, Đỗ Hiểu Văn đang ôm giáo án bước nhẹ nhàng vào trung tâm nghệ thuật.
Cô ta nhìn thấy cô, cũng như thế, sửng sốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mo-phan-trai-tim/2326967/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.