“Đúng là đến Nghiễm Châu một mình?” Triệu Sĩ Thành đưa vợ chưa cưới đến sân bay.
Mới mấy ngày ngắn ngủn, Đỗ Hiểu Văn đã gầy đi nhiều, gương mặt trái xoan vốn xinh đẹp tuyệt trần lại lộ ra chiếc cằm gầy đáng thương.
“Vâng, muốn đến Nghiễm Châu bàn công chuyện.” Cô cúi đầu. Bởi vì, không dám nhìn thẳng vào hai mắt chính trực của chồng chưa cưới.
“Mặt em làm sao vậy?” Mày Triệu Sĩ Thành hình như cũng chau lại.
Hiện tại mới chú ý tới, trên mặt cô lại có vết cào màu đỏ. Mấy ngày nay, họ không rảnh gặp mặt, đã xảy ra nhiều chuyện trời long đất lở rồi.
Tất cả cũng đều là về cô. Ngay cả anh bình thường cũng không nghe mọi chuyện ngoài cửa sổ, nhưng quá khứ của cô cũng không khỏi khiến anh bắt đầu nghĩ một số chuyện. Nghe nói, có vị Hoàng phu nhân không chỉ đến trung tâm nghệ thuật nơi cô công tác làm loạn, khiến cô mất hết mặt mũi, thậm chí cả chức vị của cô cũng không buông tha, gây tác động rất lớn đến cuộc sống của cô. Chuyện rất ầm ĩ.
Ở trường cô thậm chí có người báo lên, gièm pha chuyện của cô ở Nghiễm Châu, rất nhiều đồng nghiệp biết được chân tướng thì khiếp sợ bắt đầu chỉ trỏ cô, phụ huynh có quan niệm đạo đức bắt đầu liên minh từ chối cô lên lớp, yêu cầu cô bỏ việc. Ngày hôm qua, hiệu trưởng tìm cô nói chuyện, để cô nghỉ vài ngày trước. Mà anh ở bên này, gần đây phòng khám có rất nhiều người nhà của bệnh nhân nhỏ cũng chạy đến chủ động nói cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mo-phan-trai-tim/2326972/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.