Hôm nay, Hạ Nghị nháy mắt không ngừng. Lại nói, nháy mắt không phải tai họa cũng là điềm dữ.
Hôm nay là hôn lễ của Hiểu Văn. Là vì như thế nên mi mắt anh mới nháy không ngừng sao? Anh hiểu được đây là cơ hội cuối cùng. Nếu anh không đi Hiểu Văn sẽ cưới người khác, sau đó con của anh sẽ gọi người khác là ba. Đây đúng là cái kết xấu.
Anh không biết Triệu Sĩ Thành, nhưng anh tin nếu đàn ông biết được chân tướng này sau khi kết hôn, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Hiểu Văn thật sự là …
Anh nôn nóng bất an, cắn chặt răng anh lao ra khỏi phòng. Đúng lúc này, ở một phòng khác, Tống Dư Vấn đang kéo hành lý chuẩn bị ra ngoài.
“Khụ, Hạ phu nhân, em… Đi đâu…” Dừng bước lại, chột dạ một trận.
“Đi công tác.” Sắc mặt cô tê dại, lẳng lặng nhìn anh.
Không hiểu ánh mắt của Hạ phu nhân có lực xuyên suốt gì, da đầu anh cũng run lên.
“Đi mấy ngày?…” Anh phẫn nộ hỏi.
Tần suất đi công tác của Hạ phu nhân gần đây càng ngày càng nhiều. Con gái thì sao? Hơn nữa, cô không sợ lại theo những mụ già vô sỉ kia đi Nghiễm Châu sao…
“Ba đến bảy ngày.” Cô suy nghĩ một chút, trả lời.
Cô cũng hy vọng có thể sớm “về”, cô không xa nổi con gái, nhưng có một số việc phải xử lý.
“Được rồi.” Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hạ phu nhân không có nhà, có lẽ đúng là trời cũng giúp anh?
“Hạ phu nhân, muốn…” Anh nặn ra nụ cười, tay đang muốn đặt lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mo-phan-trai-tim/2326988/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.