Thụy Thụy đang cầm bàn cờ nhảy lớn, lanh lợi phóng đi, nhưng nó phát hiện hình như mình đã lạc đường.
“Két!” Tiếng phanh gấp.
Đầu chú tài xế ngó ra khỏi cửa xe màu đỏ, chảy mồ hôi lạnh: “Bé con, đi đường phải cẩn thận chứ!”
“Chú ơi, cháu xin lỗi.” Thụy Thụy cúi đầu xin lỗi, nó lùi người sang một bên, gãi gãi đầu.
Bệnh viện quá lớn, bao nhiêu tòa nhà sáng trưng giống như nhau, đi trên đường, nó chỉ nhớ chạy theo quầy bán hàng, nhưng lại chẳng nhớ kỹ đường. Theo sau chiếc xe đỏ là một chiếc xe hơi màu đen, yên lặng trở về bãi đỗ xe một lần nữa.
Thụy Thụy bị ánh mặt trời chói lóa chiếu đến choáng đầu, một nửa kem trong tay nó cũng tan mất, nhưng nhìn xung quanh nó, lại chẳng thể chắc chắn vừa rồi rốt cuộc là mình đã đi ra từ nhà nào.
“Tòa thứ ba bên tay trái, chú đưa cháu đi nhé.” Giọng nói trầm thấp vang lên phía sau nó, còn chưa kịp phản ứng, Thụy Thụy đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
Thụy Thụy cứng ngắc một chút, ngẩng đầu thấy rõ ràng người đang bế nó, lúc này mới dỡ cảnh giác xuống.
“Chú Triệu, chú chưa về nhà à?”
“Ừ, chú đang chuẩn bị về.” Thân hình anh cao lớn, chân dài sải bước, bế Thụy Thụy đi đến tòa bệnh viện, “Về sau đừng rời khỏi ba mẹ chạy lung tung nhé.” Dù là môi trường hay nếp sống xã hội bây giờ, so với bọn anh trước đây, mỗi đứa trẻ đều chạy loạn nơi nơi thật khiến cho người ta lo lắng.
Thụy Thụy cúi đầu nhìn dấu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mo-phan-trai-tim/2327024/quyen-3-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.