Tháng ba, rõ ràng đã là đầu mùa xuân, tuyết lớn trên không, như lông ngỗng rơi từng mảnh từng mảnh xuống. Nước biển xanh biếc lạnh như băng ngập đến eo, Hạ Nghị đứng ở cảng, nắm di động trong tay, nét mặt vô hồn.
Ngày đó, chính là vị trí này, sóng biển cao đến mấy thước lao ra khỏi mặt biển, vì thế, anh quyết định dứt khoát, từ bỏ kế hoạch lấy xe, kéo tay Hiểu Văn, ra sức chạy lên chỗ cao. Ngày đó, Thụy Thụy của anh đã ở trên xe ư? Không kêu một tiếng tránh sau xe ư? Làm sao có thể chứ?
Thân hình mảnh mai kia được bọc trong thảm lông, lẳng lặng chảy nước mắt đứng phía sau anh. Tất cả chỗ tránh nạn và bệnh viện ở gần cảng, cũng bị Hạ Nghị lật tung lên, Hiểu Văn tự nhiên cũng biết, Thụy Thụy đã xảy ra chuyện.
Tâm tình Hiểu Văn cũng rất nặng nề, từ khi biết tin đến giờ, nước mắt vẫn chảy không ngừng. Là tội của cô, nếu cô không đến Nhật Bản, anh Nghị cũng sẽ không đuổi tới Nhật Bản, rồi xảy ra thảm họa kinh khủng này.Cô đã muốn đi tìm Hạ Nghị nói chuyện mấy lần, cố từng lần, nhưng anh luôn lạnh lùng tránh đi. Chỉ là, làm sao đây, hiện tại cô phải đi thôi. Fukushima bây giờ, mỗi giờ có 400 lượng phóng xạ rò rỉ, một lượng phóng xạ bằng gấp 400 lần lượng con người có thể chấp nhận được trong một năm, nếu ở lại đây, cô sợ đứa con trong bụng sẽ…
Anh đã mất đi Thụy Thụy, cho nên, cô càng muốn giữ đứa con còn lại của anh! Cô phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mo-phan-trai-tim/2327040/quyen-3-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.