Một đêm trước ngày bắt cóc tống tiền, ngày thứ nhất họ ở chung, Dư Vấn ngủ rất bất an.
“Thụy Thụy, Thụy Thụy…” Cô đứng dậy, đi lên tầng hai phòng khám.
Cô đang tìm con gái, nhưng lại chẳng thể tìm ra.
Gần như cùng thời gian, Triệu Sĩ Thành cũng tỉnh lại, anh dùng hai tay mình ôm lấy cô, lau nước mắt cho cô, gạt mồ hôi lạnh trên trán cô, nhưng cô lại hoàn toàn không có cảm giác, vẫn vô thức thì thào: “Tôi không sai, tôi không sai.”
Triệu Sĩ Thành nghe mà không hiểu lời của cô, không hiểu vì sao cô bỗng sợ hãi như thế. Hình như đã làm chuyện trái với lương tâm, làm cho linh hồn cô chịu đau đớn.
Sáu giờ sáng, khi tỉnh lại, Triệu Sĩ Thành ngủ trên giường, bên gối còn có hương thơm của cô. Anh ngồi dậy, im lặng nhìn bóng hình đứng lặng trước cửa sổ.
Đơn độc mà thê lương. Trống vắng hòa hợp với đất trời này, ai cũng không muốn. Dường như, toàn thế giới chỉ còn lại có một mình cô, mà cô làm xong chuyện rồi, cũng thuận gió mà đi.
Tam bại câu thương, bốn chữ này, không hiểu sao lại xen vào đầu anh.
Thấy anh cũng đã tỉnh, Dư Vấn xoay người lại: “Buổi sáng em phải ra ngoài, giữa trưa em đi tìm anh cùng dùng cơm!”
Triệu Sĩ Thành có chút bất ngờ, “Được, anh đi đặt nhà hàng.” Cho dù giữa trưa ra ngoài đi ăn cơm rất bất tiện, anh cũng sẽ không yêu cầu cô sửa thời gian.
Bởi vì, cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó, cô không hy vọng giữa trưa sẽ ở một mình.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mo-phan-trai-tim/2327089/quyen-4-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.