Chương 42: Trò chuyện
Đèn ngủ sáng chói, chiếu rõ hình ảnh trên giường, những thứ chìm trong tối đều hiển lộ hoàn toàn, nhiệt ấm tỏa ra tràn ngập không khí, hóa thành một dải lụa vô hình, quấn quanh từ ngực đến mắt cá chân, mỗi tất đều không bỏ sót.
Mưa phùn lất phất, làm mờ cả kính cửa sổ, nước đọng bên trên, lại thong thả chảy xuống, nhẹ nhàng chạm một chút, liền dính vào nước.
Thời tiết lành lạnh thế này, cùng với một trận mưa, gió dần thổi lớn hơn, thổi đến hàng cây dưới tiểu khu nhẹ nhàng xào xạc, cành lá dính những bụi mưa mịn, từng tầng chồng lên nhau, lay động dữ dội, hạt châu kẹp giữa kẽ lá theo thân cành dài nhỏ chảy xuống, thấm vào, ẩm ướt.
Ngọn đèn đường mờ ảo, chiếu ra hình dáng nhánh cây đang rung lắc, mặt đất lầy lội, trơn ướt tràn lan.
Màn trời đen kịt, một bóng dáng mây trời cũng không thấy, bóng đêm nồng đậm khôn cùng, trời đất như giao tiếp cùng một chỗ, chặt chẽ không rời, đen nuốt lấy trắng, như thể đã khao khát từ lâu, một chút cũng không buông tha, không cho chạy trốn.
Mưa đêm giang thành yên tĩnh mà tĩnh lặng, vạn vật như đều tan biến dưới cơn mưa này, mưa rơi tí tách ngày càng nặng hạt, tiếng mưa rơi vang không ngừng. Trên giường có chút loạn, dĩ nhiên Kiều Tây đã không còn sức lực, người mềm nhũn nằm trên gối đầu mềm mại, cô chưa xem tin nhắn, giống như cây cối dưới lầu lay động theo gió, hoa dâm bụt sau lưng càng trở nên tươi đẹp, rực rỡ mà nồng nhiệt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mo-uoc-da-lau/1661846/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.