Viên Vũ lên máy bay vào ba giờ sáng, đáp xuống mặt đất đã gần bốn giờ. Cô chưa bao giờ lẻ loi một mình ở một thành phố xa lạ, bốn giờ sáng, không khí mát mẻ sạch sẽ, cô gọi xe đi đến cửa hàng vàng bạc đá quý chờ mở cửa.
Thời gian chờ đợi rất lâu, cô ngồi ở bậc thang, tay vòng ôm lấy đầu gối, trong đầu không tự chủ được nhớ về một vài sự việc với Hàng Dục.
Trước khi khai giảng năm học mới, Hàng Dục thuê phòng ở, phòng đó nằm ngay bên cạnh nhà Kỷ Văn Bác.
Sau đó trên dưới rủ nhau đi học, Viên Vũ đã đụng phải anh, dáng vẻ cà lơ phất phơ, trong tay ngẫu nhiên ôm quả bóng rổ, ngẫu nhiên cầm một chai nước, tóc lúc nào cũng nửa ướt nửa khô, mặt mày tươi sáng, vẻ mặt hư hỏng tươi cười.
Sau đó, anh bắt đầu tuỳ tiện ra vào nhà Kỷ Văn Bác, nằm trên giường Kỷ Văn Bác kéo tóc đuôi ngựa của cô nói:
"Tiểu ngu ngốc, em có thể chép bài của anh này."
Viên Vũ không thèm cảm kích, anh liền đi đến cướp bài tập của cô, cuối cùng nó cũng bị xé hỏng, Viên Vũ tức giận đến mức ném nó vào mặt anh.
Rồi sau đó, bài tập đã rách chia năm xẻ bảy bị Hàng Dục lấy đi, dùng băng dính dán lại bảy tám đường, sau khi thầy giáo phê bình, anh còn kéo tóc đuôi ngựa của Viên Vũ, dùng miệng lưỡi uất ức nói với Viên Vũ: "Thầy giáo mắng anh."
"Xứng đáng." Nửa điểm đồng tình Viên Vũ cũng không cho, còn đang cười.
"Này, Viên miu miu."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mo-uoc-to-ma-le/575791/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.