Nếu là Viên Vũ của ngày trước, khả năng sẽ nén giận, trả vờ không nghe thấy rồi rời đi.
Nhưng hiện tại, cô cũng không biết có phải chịu ảnh hưởng từ Hàng Dục hay không, bỗng nhiên cảm thấy đã đủ tự tin.
Hơn nữa, nếu hôm nay cô nhịn, về nhà khẳng định Hàng Dục sẽ muốn nói:
—— "Như vậy đã bị người ta bắt nạt?"
—— "Mệt mỏi cho em còn ngây ngốc ở văn phòng luật lâu như vậy."
Viên Vũ cầm cốc nước rất tự nhiên đi vào rót nước ấm, mấy người trợ lý trong phòng trà nước xấu hổ rời đi, cô vừa rót nước vừa hô lên: "Lần sau mọi người có bất luận nghi ngờ gì về tôi, có thể đến trước mặt hỏi thẳng, cảm ơn."
Trương Đề giơ ngón tay cái lên về phía cô.
Viên Vũ cười cười, cúi đầu mở một túi đường đỏ cho vào cốc, lấy thìa đảo đảo, uống một ngụm xuống bụng, cô thở dài một hơi, trong đầu nhớ đến sáng nay lúc Hàng Dục đưa cô đi làm đã nói:
"Ở đài truyền hình nếu có người dám bắt nạt em, cứ báo tên anh."
"Anh là ai, đại ca." Viên Vũ cảm thấy mất mặt, che mắt lại.
"Đừng có tâng bốc được không, ai biết anh."
"Anh đây là bạn trai đỉnh của đỉnh đỉnh đỉnh chuyên mục đệ nhất đưa tin phát thanh viên Viên Vũ"
Hàng Dục đắc ý mà nhướng mày: "Thật đỉnh quá đi."
Viên Vũ: "......"
Cô cạn lời nói: "Người đỉnh chẳng phải là em sao?"
"Biết mình đỉnh vậy là tốt rồi." Hàng Dục véo mặt cô:
"Cho nên, không ai có thể bắt nạt em."
Viên Vũ bật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mo-uoc-to-ma-le/576681/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.