Lam quan đại phá, Lư Hoành bị bắt, chỉ còn đám phản quân chẳng có trò trống gì, Dục Thanh hạ cờ, thế như chẻ tre, hai ngày đã nắm trọn toàn bộ cục diện ở Trường An. Lư Hoành làm chủ Ung Châu đã lâu, gia trạch kiến thiết giống như Vương phủ, Dục Thanh dẫn quân phá cửa mà vào, đang muốn hạ lệnh tịch biên, nhớ tới Phương Đỗ Nhược bên cạnh, nói với Tề Lăng: “Không được quấy rầy nữ quyến, không được tổn thương nhân mạng, rõ chưa?”
Tề Lăng gật đầu, chỉ huy binh sĩ tản vào phủ. Phương Đỗ Nhược thoạt tiên không hiểu, thấy những binh sĩ vào phủ ai ai cũng hưng chí bừng bừng, nghi hoặc nói với Dục Thanh: “Điện hạ, đây là…”
Dục Thanh kéo y ra khỏi phủ, “Ngươi đừng qua xem, chúng ta ra ngoài nghỉ ngơi.”
Phương Đỗ Nhược đứng bất động, “Cậy binh cướp bóc là đại kỵ trong quân kỷ, điện hạ không khiển trách, ngược lại còn dung túng ư?”
“Lần này thắng quá dễ dàng, đa số các tướng sĩ chưa chiếm được quân công, nếu không để họ thừa cơ kiếm ít lợi lộc, sau này ai sẽ bán mạng cho ta?”
Thấy Phương Đỗ Nhược vẫn ngơ ngẩn, Dục Thanh nói tiếp: “Ngươi cho rằng họ anh dũng giết địch vì điều gì, vì nghĩa đồng đội, vì trung quân thần ư?”
“Bình sinh đa chí khí, tiễn để mịch phong hầu*”?
(Cả đời nuôi chí khí, phóng tiễn tìm phong hầu.)
“Chí khí là giả, phong hầu là thật, chỉ hai chữ danh lợi thôi mà.”
“Khi Đỗ Nhược đọc sử sách cũng có chút đồng cảm, chỉ không ngờ…”
“Không ngờ quân của ta cũng chẳng khác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mo-van-tham/296416/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.