Hoàng hôn trầm dần xuống, mưa nhỏ đậu trên sông. Thái thú Biện Lương Tô Cẩn Khiêm theo thị tùy Tiểu Canh của Phương phủ cầm tán ô đi suốt nửa canh giờ trên mép sông mới tìm được Phương Đỗ Nhược vừa xuất phủ tuần tra. Ráng mây cuối ngày dần tắt lịm, nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn chảy dưới con đê. Băng trôi va vào nhau, ầm vang tiếng rạn nứt. Gió sông gào thét, trường sam của Phương Đỗ Nhược mưa rơi đã ướt nửa mà người thì hoàn toàn không hay, chỉ thổi đi thổi lại một khúc sáo, âm điệu buồn bã.
Tiểu Canh bước lên che mưa cho y, cất giọng: “Đầu đê gió rất lạnh, chủ tử cẩn thận sức khỏe.”
Tiếng sáo của Phương Đỗ Nhược đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn gã, nở nụ cười nhạt, thấy Tô Cẩn Khiêm cầm ô đứng sau Tiểu Canh, vội vàng thi lễ: “Nơi này giang sơn mênh mông, Đỗ Nhược nhất thời phiền lòng quên về, nhọc công Tô huynh đến đây tìm kiếm, Đỗ Nhược thất lễ rồi.”
Tô Cẩn Khiêm gật đầu, lại nghe Phương Đỗ Nhược nói tiếp: “Lũ do băng tan vừa mới qua, xuân này trên sông đã không có gì đáng ngại. Đê sông kịp thời làm xong đều nhờ công giám sát của Tô huynh, Đỗ Nhược thay mặt mọi người của Công bộ tạ ơn Tô huynh.”
Tô Cẩn Khiêm cũng không muốn nói mấy câu khách sáo quan lại như vậy với Phương Đỗ Nhược, chỉ hỏi thẳng: “Vừa rồi một khúc ‘Tư mỹ nhân’ của đại nhân xót xa bức bối vô cùng, tuy không có chút tình ý nào, nhưng giống như đang tưởng nhớ, có phải… vừa chịu tang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mo-van-tham/296425/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.