Qua mồng tám tháng Chạp, thời tiết ngày một lạnh, những đụn mây âm u đè nặng trên bầu trời, trận tuyết đầu tiên vẫn chưa rơi. Dục Thanh xuống ngựa trước cửa nha môn lục bộ*, thở một hơi làm ấm bàn tay, hắn ngẩng đầu thấy đại ca mình – Thái tử đương triều đang khép vạt áo choàng đi tới, liền đón một câu: “Hoàng huynh.”
(Lục bộ gồm có sáu bộ lại, hộ, lễ, binh, hình, công.)
Dục Ninh cười với hắn, “Trời lạnh như vậy mà Lục đệ hãy còn năng đi lại.”
Dục Thanh buông tay đứng thẳng: “Hoàng huynh chăm chỉ, đệ đệ không dám lười biếng, cũng muốn tận lực giúp phụ hoàng phân ưu.”
Dục Ninh biết Lục đệ thường ngày xử thế lãnh đạm, nghe bản thân mình hỏi một câu ấm lạnh thường ngày đổi lại được mấy lời văn chương ngoài mặt thì cũng không nói thêm gì nữa, nâng chân muốn đi, lại nhớ tới người vừa đến lúc nãy, liền dừng bước.
“Công bộ Phương đại nhân vừa hồi kinh, mới đến Hộ bộ đã thưa mấy chuyện khai khẩn nông thôn thấy được trên đường. Lục đệ đã gặp chưa?”
“Chưa.” Dục Thanh vẫn cúi đầu, giọng vẫn lành lạnh, lại không giấu nổi sự hân hoan trên mặt. Dục Ninh thu hết vào mắt, khẽ cười, thầm nghĩ dù có xử sự làm người lão thành thỏa đáng như thế nào đi chăng nữa, thì đệ ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ mới qua tuổi hai mươi.
Đoạn nghe Dục Thanh nói “Hoàng huynh đi cẩn thận, đệ vào Ban sai”.
Dục Ninh gật đầu, nhận dây cương gã sai vặt đưa rồi lên ngựa, Dục Thanh cung tiễn ngựa Thái tử đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mo-van-tham/296433/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.