Chuyển ngữ: Yunchan
Từ đây tới Hoài Dương còn cách một đoạn đường, Đào Mộc mồ hôi đầm đìa lê bước trên đường, hối hận khôn xiết, chẳng phải người ta thường nói mỹ nhân nói gì làm gì cũng đều được tha thứ hết à? Tại sao rơi lên đầu nàng thì lại sai bét hết thế hả!
Đội nắng đội gió cuốc bộ hơn nửa ngày đường, cuối cùng nàng cũng tới được Hoài Dương trước khi mặt trời lặn. Đào Mộc vứt lá sen che nắng đi, đang tính vào thành thì bỗng ngó thấy dưới tàng liễu ven con sông nhỏ gần đó đang tụ tập khá nhiều người.
Nói chính xác hơn là tụ tập một bầy con nít và một ông lão.
Chẳng biết họ đang làm gì mà vẻ mặt rất hưng phấn, múa may chân tay, Đào Mộc không dằn nổi cơn tò mò nên lò dò bước qua xem thử, hóa ra là đang đấu dế.
Trước kia nàng cũng hay chơi trò này với Ly Hằng, do đến phàm trần dồn hết sức lực để mưu cầu hạnh phúc chung thân nên tài lẻ này mới bị bỏ không, bây giờ trông thấy chiến trường ác liệt thì hứng thú của nàng lại bùng lên.
Đứng xem cuộc chiến một lát Đào Mộc đã thăm dò được tình hình ở hiện trường.
Con dế của lũ trẻ trông khá là nhỏ nhắn nhanh nhạy, thiện chiến mà lại có kinh nghiệm chinh chiến sa trường, còn con dế của ông lão, tuy bự con nhưng lại quá thiếu kinh nghiệm, chỉ là hạng nghiệp dư mà thôi.
Đào Mộc thầm nhủ chẳng cần xem tiếp cũng biết, thực lực của ông lão quá yếu, thắng bại đã định rồi, đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moc-cung-co-dao-hoa/2548374/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.