Khi rời Mục gia nàng mười bốn tuổi, hiện tại lần nữa trở về Dương Thành, Ninh Hinh đã hai mươi tuổi.
Ninh Hinh dạo bước trên đường Dương thành, nơi này vẫn phồn hoa náo nhiệt như thuở nhỏ.
Sau khi dạo quanh Dương thành một lúc, nàng liền trở về Mục gia.Đứng ngoài cửa lớn Mục phủ, Ninh Hinh càng xúc động hơn khi nhìn lại ngôi nhà mình từng quen thuộc.
Vừa tiến vào cửa, thủ vệ tới ngăn nàng lại, Ninh Hinh xua tay đẩy thủ vệ ra, trong nháy mắt nàng đã cách xa hắn cả trăm thước."Ta là Mục Ninh Hinh." Nói xong những lời này, nàng đã khuất tầm mắt của thủ vệ.“Oa, nàng là đích tiểu thư Mục gia”“Thân thủ của tiểu thư thật tốt a!”“Đúng vậy, nàng là đích tiểu thư Mục gia, Mục Ninh Hinh." Mục Cường nói, nhìn về phía mà thanh ảnh đã biến mất."Cường Tử, ngươi vốn là người hầu riêng của thiếu gia.
Ngươi có thấy tiểu thư chưa? Giữa nàng và tiểu thư Ninh Nguyệt, ai lợi hại hơn, ai xinh đẹp hơn?" Nhìn xem ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, Mục Cương mới nói”"Mỗi người đều có cái nổi bật riêng.
Tiểu thư Hinh nhi từ nhỏ đã rất thông minh." Mục Cường không nói thêm gì nữa."Nương, con về rồi." Ninh Hinh vừa đến trước cửa Ngô Đồng uyển của mẫu thân La Tĩnh, La Tĩnh rất nhanh liền đi ra khỏi nhà."Hinh nhi của nươmg trở về rồi.""Nương, con nhớ người quá!" Ninh Hinh lao vào vòng tay của La Tĩnh thì thầm."Nương cũng nhớ ngươi, để ta nhìn xem Hinh nhi đã lớn như thế nào rồi." Nghe xong lời nói của La Tĩnh, Hinh nhi xoay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moc-tien-truyen/2025118/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.