Edit: riri_1127
Chương 34 (1) - Cô ấy là của tôi!
Nguyễn Tự Bạch lại ho một tiếng, thanh âm khàn khàn.
"Sao anh lại cảm rồi thế?"
"Anh không biết."
Giọng anh hơi khàn, cổ họng khô nóng, cảm giác rất khó chịu.
Du Nguyệt lại để anh ngồi xuống rồi quay người đi rót nước, cô phát hiện căn nhà anh thuê rất nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ hơn sáu mươi mét vuông, một phòng khách hai phòng ngủ, tuy sạch sẽ nhưng nội thất đơn giản chỉ là như một ngôi nhà thuê với bức tường trắng lớn.
Cô cảm thấy khó chịu, cảm giác xa cách hai người không cùng một thế giới lại đến nữa.
Nếu không phải vì cô thì sao anh lại thuê kiểu căn hộ như thế này chứ, sau khi biết mức sống của anh và hai căn biệt thự riêng anh từng ở trước đó, sẽ không ai tin rằng có một ngày anh sẽ sống ở một nơi nhỏ như vậy.
Đều là vì cô.
Nguyễn Tự Bạch nhìn thoáng qua đã biết rõ cô đang suy nghĩ gì, anh cố nén cảm giác khó chịu để uống cốc nước bạn gái đưa: "Ở đây rất tốt."
Mắt Du Nguyệt hơi nóng lên, cô đi tới cửa khuất nơi anh nhìn len lén lau nước mắt, cầm mấy món đồ để ngoài cửa vào nhà.
"Chúng ta đi bệnh viện khám một chút đi, viêm họng khó khỏi lắm."
Nguyễn Tự Bạch kéo tay ôm cô ngồi lên đùi anh, Du Nguyệt không quen nhưng cánh tay anh ôm chặt như mang theo mệnh lệnh làm cô không thể động đậy.
"Để anh ôm em nào."
Anh khàn giọng nói, "Anh nhớ em quá."
Khung xương Du Nguyệt nhỏ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-hon-do/2024479/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.