Khương Bích Tuyết về đến nhà, trong nhà rất yên tĩnh, Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm còn chưa có ngủ, hai người đang ngồi trên sô pha xem tivi.
Địch Mỹ Tâm nhìn thấy cô trở về, vội vàng đứng lên, " Bích Tuyết, ăn cơm chưa?"
" Ăn rồi mẹ."
" Nếu không mẹ nấu cho con bát mì, làm bữa khuya."
Khương Bích Tuyết lắc đầu, " Không cần đâu mẹ."
Địch Mỹ Tâm lôi kéo Khương Bích Tuyết nói: " Đúng rồi, Bích Tuyết chút nữa con gọi điện thoại cho Hàn Thanh Từ, hỏi xem Thần Thần thế nào, mẹ có chút không yên lòng."
" Vâng." Khương Bích Tuyết gật đầu, " Mẹ, hai người cũng đi ngủ sớm một chút."
" Được, đợi chút nữa liền đi ngủ."
Khương Bích Tuyết lên lầu, vừa mở tủ quần áo muốn đi tắm, điện thoại liền reo, là Hàn Thanh Từ gọi điện thoại tới.
Khương Bích Tuyết ấn nghe, vừa nghe liền thấy giọng nghẹn ngào của Khương Tử Thần, " Ma ma..."
Khương Tử Thần rất ít khi khóc, Khương Bích Tuyết trong lòng có chút bận tâm, " Thần Thần, sao vậy?"
" Ma ma..." giọng Khương Tử Thần nghẹn ngào, tràn đầy ủy khuất.
" Ma ma ở đây, Thần Thần không khóc!"
Tiếp đến là thanh âm của Hàn Thanh Từ, " Bích Tuyết!"
Khương Bích Tuyết hỏi: " Thần Thần làm sao vậy?"
" Đại khái là con muốn em."
Khương Bích Tuyết không ở bên người Khương Tử Thần, nghe được bé khóc khó tránh khỏi đau lòng, cô nói, " Thần Thần rất dễ dỗ, anh cho con uống sữa , uống xong bé liền ngủ."
" Vừa cho uống xong, nhưng con không uống."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-ngay-deu-muon-cung-dai-lao-ly-hon/1304787/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.